Ang Mutya Ng Section E (BOOK 2) - Vietsub - Chương 201

                                              
                                                    

Quy tắc của Angelo

Góc nhìn của Jay-jay

Hôm nay là thứ Bảy. Không có đi học, nghĩa là không ai được phép đánh thức mình dậy sớm. Vậy mà tiếng cửa phòng bật mở ầm ầm—cứ như sắp văng ra luôn—khiến mình choàng tỉnh.

Mình gườm gườm nhìn cái đứa tội đồ vừa phá giấc ngủ của mình. Cái tay nắm cửa hỏng từ lâu rồi, ai cũng có thể mở dễ dàng.

Là Aries.

Mà khoan, mình là Taurus cơ mà!

"Dậy ăn sáng."

Cậu ta quăng lại một câu cộc lốc rồi quay lưng đi thẳng.

"Đồ bất bình thường." Mình lầm bầm vào gối.

Rõ ràng là mình còn muốn ngủ nữa, nhưng cuối cùng cũng phải bò dậy. Hôm nay mình có rất nhiều việc quan trọng cần làm—ngủ, ngủ, ngủ và ngủ.

Mình lết vào nhà tắm sửa soạn rồi thay đồ trước khi ra ngoài. Vừa bước vào phòng ăn, đã thấy mọi người ngồi đầy đủ hết—bao gồm cả anh Angelo.

Chết rồi…

Anh ấy đang nhìn mình chằm chằm, rõ ràng là đã biết chuyện mình trốn học cả tuần nay. Một tuần trọn vẹn! Và chắc chắn hình phạt cũng sẽ xứng đáng.

"Jay…" Mẹ gọi tên mình ngay khi mình vừa ngồi xuống. "Đi với mẹ và chú Andy nhé. Bọn mẹ sẽ xem nhà mới."

"Mẹ đi mà thiếu con không được à?" Mình hỏi, giọng chán chường.

"Jay!" Anh Angelo nghiêm giọng.

Không có ai trong nhà này bênh vực mình sao? Dì Gema có thể giúp, nhưng dì chẳng bao giờ cãi lại mẹ. Bà nội thì về quê rồi.

Vậy là mình cô đơn thật rồi…

Mình im lặng cúi đầu ăn, không dám cãi lại nữa. Xem ra hôm nay bắt buộc phải đi cùng mẹ và ông chồng mới của bà. Nhưng chắc cũng không thể nào tệ hơn được nữa đâu nhỉ…

"Aries cũng đi." Mẹ nói thêm.

CÁI GÌ?!

"Con không đi!" Aries phản ứng ngay lập tức.

Mình cũng vậy chứ bộ!

"Đi đi, Aries." Anh Angelo ra lệnh. "Nếu không thì anh lấy lại xe của em đấy."

Aries hít một hơi thật sâu, rõ ràng là đang cố nén giận. Nhìn cảnh này sao mà hả dạ ghê. Không phải mỗi mình bị mắng nữa rồi!

Nhưng dù vậy, mình vẫn không muốn đi chung với cậu ta.

"Aries đã đi rồi thì con khỏi cần đi nữa đúng không?" Mình hỏi, nhưng ngay lập tức, anh Angelo đã cau mày.

"Vẫn phải đi."

Mình chờ xem anh ấy có thêm lời đe dọa nào giống với Aries không. Nhưng không. Anh ấy không thể lấy xe của mình, vì mình đâu có xe. Cũng không thể cắt tiền tiêu vặt, vì mình toàn xin tiền Percy—đúng rồi, mình xin tiền cậu ấy đấy!—và anh ấy cũng chẳng thể quản mình, vì có mấy khi về nhà đâu.

"Vậy nếu em không đi thì sao?" Mình thách thức.

Anh Angelo nhìn mình một lúc, rồi đột nhiên ánh mắt lóe lên như nghĩ ra gì đó.